Beta: Mayuriko Rei (yêu bạn <3)
Là một người ship ObiRin, mình đã vô cùng đau khổ khi phải dịch chap này… 😥 😥
Thực ra thì hồi đầu ship KakaRin cơ, nhưng nhờ bác Kishi nâng hàng iem đã chuyển sang ObiRin :v
Obito nhăn mày, tay giữ di động cạnh tai.
Họ đang trên đường đưa Rin trở về khách sạn thì Obito nhận được một cuộc gọi từ cấp trên. Obito hiện giờ rất cần có mặt ở đồn cảnh sát, lịch của anh là ở lại hơn 24 giờ để tiến hành nghiên cứu dữ liệu về vụ thảm sát.
Vì là người chịu trách nhiệm cho nhân chứng duy nhất, Obito bị kêu về giải thích báo cáo trong việc lấy thông tin từ Haruno Sakura.
“Vâng,” Obito lẩm bẩm. “Tôi tới ngay.”
Rin cười hì hì.
Kakashi cười khẩy sau miếng vải che gần hết khuôn mặt.
Họ dừng chân, đứng bên dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn đường cũ ngay trước cầu.
Tán lá của hàng cây già cỗi xung quanh họ kêu rì rào trong cơn gió lành lạnh buổi tối.
Obito tắt máy rồi đút vào túi như thể nó là thứ kinh tởm nhất anh từng nhặt lên.
“Tôi phải đến đồn đây,” Obito nói, cau có nhìn xuống đất.
“Tôi đi cùng nhé?” Kakashi hỏi.
“Không!” Obito vội vàng nói, nhìn sang Kakashi. “Tôi giao cho cậu trọng trách đưa Rin về nhà!” anh nói, chỉ tay về phía người bạn thân.
Rin đảo mắt. “Hai người thừa biết là mình đủ lớn để tự về nhà rồi, đúng không?”
“Nhưng đấy là truyền thống giữa tụi mình mà!” Obito bào chữa. “Truyền thống là không bao giờ được phép phá bỏ.”
Rin thở dài rồi nhún vai. “Có khi Kakashi có việc gì khác phải làm thì sao,” cô nói, liếc sang Kakashi.
Obito nhướn mày lãnh đạm với Kakashi.
Kakashi ngượng nghịu gãi đầu. “À, tôi không phải làm gì đâu.”
Obito cười. “Tôi giao Rin cho cậu đấy Kakashi,” anh nói, quay người rời đi. “Nhớ đưa cô ấy về nhà an toàn nhé! Rin bị làm sao là tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu!”
Kakashi thở dài. “Biết rồi,” anh nói.
Rin đảo mắt rồi vẫy chào Obito giờ đã ở tít đằng xa, cánh tay phải của anh giơ cao vẫy chào tạm biệt với họ.
Chẳng mấy chốc mà Obito tan biến vào màn đêm… còn sự căng thẳng giữa Rin và Kakashi đỡ đi một chút.
“Cậu ấy biết được bao nhiêu?” Rin hỏi, mắt nhìn vào nơi Obito vừa biến mất.
“Cậu ta biết là chúng ta biết điều gì đó còn cậu ấy thì không,” Kakashi trả lời. “Thế thôi.”
Rin mỉm cười buồn bã trước con phố ảm đạm. “Mình xin lỗi,” cô nói. “Mình biết mình từng nói sẽ không quay lại đây nữa.”
Kakashi quay đi. “Tôi không nhớ là cậu đã nói gì cả.”
Rin buồn bã nhìn Kakashi. “Đúng vậy,” cô nói.
Kakashi thở dài, quay mặt đi.
Mọi chuyện giữa họ cứ phải trở nên phức tạp…
“Cậu có chắc là không có ai chờ không?” Rin hỏi khi cô theo chân Kakashi trên con phố không một bóng người.
“Chẳng phải tôi mới là người hỏi cậu câu đó ư?” Kakashi lẩm bẩm.
Rin đảo mắt. “Sao lại thế?”
“Cậu thay đổi rồi,” Kakashi lẩm bẩm – quay đi để giấu vệt đỏ mặt hiện lên bên dưới mặt nạ. Anh thừa biết Rin đủ sắc bén để nhận ra lúc anh đỏ mặt.
Rin cười khẩy. “Ô?” cô hỏi, chớp lấy ngay cơ hội trêu chọc người đồng đội cũ đang đỏ mặt. “Ý cậu là thế nào?”
Kakashi thầm chửi rủa.
Đây là đặc điểm mà Rin không bao giờ bỏ được. Có lẽ bởi vì cô là con gái, mà con gái là ác quỷ.
“Cậu đang mặc kimono,” anh nói ngắn gọn.
“Vậy à,” cô nói, liếc nhìn bộ đồ. “Nhưng cậu đã từng thấy mình mặc kimono rồi mà nhỉ?”
“Tóc cậu để ngắn,” Kakashi nhăn mày nói. Sao cô có thể không biết ý trong từ ‘thay đổi’ của anh cơ chứ?
Rin mỉm cười. “Ừ, mình cắt đấy,” cô nói. “Ở làng Cát nóng quá mà.”
Kakashi gật đầu.
Rin liếc nhìn. “Nhưng cậu từng thấy mình để tóc ngắn rồi mà, hình như hồi tiểu học.”
Kakashi cau mặt.
Cô muốn anh nói gì đây? Rằng thân hình cô quyến rũ hơn trước? Rằng bộ kimono phô ra đúng đường nét cơ thể? Rằng mái tóc nâu ngắn làm anh nhớ đến Rin mà anh lần đầu gặp ở trường? Rằng khuôn mặt cô xinh đẹp hơn anh nhớ? Rằng sự có mặt của cô là đủ để quyết tâm trong anh vỡ vụn? Rằng cô nhắc nhở cho anh biết anh là một con người, cơ thể anh vẫn đầy hóc môn nam tính khiến anh nghĩ đến những hành động mà Hatake Kakashi không nên làm với Nohara Rin?
Rin cắn môi, cô nhìn thấy dáng đi khó khăn của Kakashi.
“Cậu có thích không?” Rin hỏi – thoáng e ngại nhảy múa trên môi. “Tóc mình ấy.”
Mình thích cậu.
Kakashi thở dài, cất lại câu nói trong tâm trí. “Có,” anh nói ngắn gọn.
Rin nhoẻn miệng cười, đoạn bước tới gần Kakashi hơn. “Thật không?”
“Trông cậu không giống kiểu người một chàng trai sẽ muốn hẹn hò,” Kakashi nói.
“GÌ CƠ?!” Rin kêu toáng. Cô đấm vào tay anh.
“UI DA! Cậu cũng đánh như con trai nữa,” Kakashi rít lên.
Rin nhăn mày, quay mặt đi. “Mình ghét cậu,” cô lầm bầm.
Kakashi thở dài. “Cậu cũng chẳng đáng yêu nữa,” anh thì thào.
Rin liếc sang Kakashi, hai má đỏ rực vì câu nói vừa rồi.
Vậy là anh có để ý tới tất cả những cử chỉ của cô…
“Là tại cậu quấy nhiễu mình thôi,” Rin nói.
Kakashi nhướn mày với Rin.
Quấy nhiễu cô? Cô hỏi anh điều cô thừa biết là anh không biết phải nói thế nào! Ai quấy nhiễu ai hả?!
Rin khúc khích cười, hai người vẫn đi sát nhau đến nỗi khuỷu tay sượt qua khi bước trên con phố tĩnh lặng của Konoha.
Đã lâu rồi họ không đi trên những con phố ở Konoha cùng nhau, 4 hay 5 năm? Lần cuối cùng làm vậy thật đau xót cho cả hai.
Rin ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng tròn đang ngó đầu qua đám mây.
Lần trước họ đi cùng nhau, mặt trăng chỉ còn có một nửa, họ không hề biết vài năm sau lại được đi cùng nhau, khuỷu tay cọ vào như thể tối đó chưa từng xảy ra.
Nhưng nó đã xảy ra. Và đó là lí do không khí giữa họ vẫn đầy bất an.
“Liên quan đến vụ thảm sát hả?” Kakashi hỏi, kết thúc sự im lặng họ tạo nên trong 10 phút qua.
Rin thở dài. “Ừ.”
Kakashi gật đầu. “Cậu cần gì?”
Rin nhìn sang Kakashi. Cô biết anh đang tính toán điều gì. “Mình phải có mặt.”
Kakashi nheo mắt với cô. “Đây đâu phải một nơi an toàn cho cậu,” anh nói, nghe như đang nhẹ nhàng quở trách một đứa trẻ. “Nhất là sau vụ thảm sát.”
Rin cười. Cô phải thừa nhận là việc Kakashi lo lắng cho cô làm cô thấy vui, mặc dù đó chẳng phải trách nhiệm là nhân viên ở sở cảnh sát của anh.
“Cậu quên mình vẫn đầy kinh nghiệm như trước,” cô nói. “Thậm chí bây giờ mình còn mạnh mẽ hơn.”
Kakashi thở dài.
Khi Rin đến làm một công việc đặc biệt ở Suna thì cô đã là một trong những bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất của Konoha. Cô nổi tiếng nhờ khả năng giết người lẫn khả năng cứu người ở tuổi 15. Đó là một trong những lí do cô được trọng dụng ở Suna.
Nhưng thế không có nghĩa là cô miễn nhiễm với lời gọi của tử thần.
“Cứ nói cậu cần làm gì là được,” Kakashi nói.
Rin lắc đầu. “Mình là người phải làm, chứ có phải cậu đâu,” cô nói. “Tớ nhận được lệnh rồi, Kakashi.”
Kakashi ngừng lại, kéo tay Rin để cô nhìn vào anh. “Mạng sống của cậu đang trên mành chuông đó,” anh rít lên. “Cậu nghĩ Obito sẽ thấy thế nào nếu cậu bị thương hả?!”
Rin buồn bã nhìn Kakashi. “Liệu có tệ hơn việc nếu cậu ấy phát hiện ra chuyện này không?”
Mắt Kakashi dịu lại. Anh buông tay cô ra rồi quay mặt đi.
“Tớ cố gắng lắm rồi,” Rin nói, ráng kiềm lại những giọt nước mắt. “Tớ đã cố gắng để quên.”
Kakashi nuốt xuống.
Anh biết cô cố gắng đến mức nào.
“Tớ chỉ nói chuyện với Obito,” cô nói. “Tớ tưởng mình có thể học được.”
Kakashi thở dài. Obito là người duy nhất lúc nào cũng báo tin về Rin. Cô viết thư cho anh, gọi điện cho anh lúc rảnh rỗi, gặp anh vài lần ở Suna. Obito rất thỏa mãn với mối quan hệ đặc biệt của mình với Rin.
Anh phải công nhận là có thấy tổn thương khi nghe chuyện Rin chỉ giữ liên lạc với Obito. Nhưng Kakashi biết thế còn đỡ hơn phải thấy Obito vỡ vụn. Cả hai người họ.
Thêm nữa là khả năng lịch sử sơ lược của Konoha là sự thật…
“Mình xin lỗi,” Rin thì thầm, cô che mặt. “Mình không nên như thế.”
Kakashi nhìn Rin. Anh muốn ôm cô… hoặc vỗ đầu cô rồi bảo mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thế nhưng-
Kakashi quay đi. “Cậu đang ở khách sạn nào?”
Rin lau mặt rồi mỉm cười. “Chỉ cách đây vài dãy nhà thôi,” cô nói. “Cậu có chắc là không có ai phiền lòng nếu cậu đưa mình về không?”
“Tôi vẫn chẳng sống với ai hết,” Kakashi nói một cách lãnh đạm. “…Chỉ với đống sách thôi.”
“Sách á?” Rin hỏi. “Ô! Bây giờ cậu chuyển sang đọc sách rồi à? Thay đổi ghê thật! Cậu đang đọc loại sách gì?”
“Tiểu thuyết” Kakashi trả lời, vẫn tiếp tục đi cạnh Rin.
Rin gật đầu. “Mình cũng thích đọc tiểu thuyết,” cô nói. “Suốt ngày phải đọc tài liệu văn thư làm mình nhớ đến các thể loại văn học khác. Nhưng mà mình chưa biết nên chọn loại nào. Bây giờ cậu đang đọc cái gì?”
“Thực ra sách có minh họa,” Kakashi bình tĩnh nói.
“Sách có minh họa? Còn tuyệt hơn!” Rin đáp. “Mình thích đọc gì đó có tranh ảnh cho thay đổi. Tựa sách là gì?”
Kakashi lôi ra cuốn sách bỏ túi màu cam từ trong túi quần rồi thản nhiên đưa cho Rin, mắt quan sát phản ứng của cô.
Cô tò mò nhìn bìa cuốn sách.
Chắc cô vùi đầu trong văn khố Bóng lâu quá rồi nên mới không nhận ra mấy quyển được xuất bản vài năm nay.
“Thiên đường tung tăng ?” Rin hỏi, nhướn mày về phía cái bìa. Hình là một người đàn ông đuổi theo một cô gái. “Ai viết vậy?” cô vừa hỏi vừa lật trang.
Cô đông cứng người trước bìa cạnh của cuốn sách tranh.
“Thầy giáo của Namekaze-sama,” Kakashi trả lời. “Jiraiya-sensei.”
Má Rin chuyển từ nhạt sang đỏ – tay run rẩy. Cô nhìn Kakashi bằng con mắt choáng váng và buồn nôn.
“CẬU BỊ MẮC CHỨNG GÌ VẬY HẢ?!” Rin kêu lên, đập quyển sách lên đầu Kakashi.
Kakashi chỉ cười khẩy đằng sau chiếc mặt nạ.
Trả thù thật là ngọt ngào.
———————————————————————————————
Fugaku ngắm vợ mình ngủ trên giường giống như anh vẫn làm mỗi sáng. Thế nhưng lần này anh không nằm cạnh mà ngồi cạnh. Và lần này, cô không ngủ trong phòng của họ mà là trong phòng bệnh viện, nửa người đang ôm cô bé con có mái tóc hồng vào ngực.
Fugaku thở dài.
Lúc họ đang lên ý định kết hôn hồi còn trẻ, Mikoto lúc nào cũng bảo muốn có một cô con gái ngoài mấy đứa con trai mà Fugaku muốn. Nhưng sau khi sinh Sasuke, mang thai thêm đứa nữa sẽ gây nguy hiểm cho Mikoto.
Nhưng Mikoto vẫn hạnh phúc với hai cậu con trai. Cô đặc biệt hài lòng khi thấy Sasuke thừa hưởng phần lớn các nét của mình. Lúc đang mang thai Sasuke, ai trong làng cũng tưởng sẽ sinh con gái vì cô vẫn còn rất trẻ đẹp dù bụng đã to tướng như quả dưa hấu hàng xịn. Nhưng bản thân cô lại tự hào khăng khăng cô sẽ sinh cho Itachi một đứa em trai.
Và đúng vậy thật.
Fugaku nhìn sang quyển sách trên bàn cạnh đấy rồi nhướn mày. Anh cầm nó lên, lật qua vài trang. Quả đúng vậy, cái tên chủ nhân của nó khiến anh nhếch mép cười.
Anh đã mua nó cho đứa con trai út hồi Sasuke lên hai. Từ khi Sasuke và Itachi được 5 tháng tuổi anh và Mikoto đã bắt đầu đọc truyện cổ tích cho chúng. Từ lúc 2 tuổi, Sasuke đã tỏ ra thích đọc sách nhất. Itachi thì thích tìm hiểu đọc cái gì hơn là chỉ đọc sách không.
Để cho thay đổi, Fugaku mua cho Sasuke một quyển truyện dân gian cổ. Mikoto đã càu nhàu về việc đó vì hầu hết các câu chuyện trong đấy không dành cho trẻ con, toàn những ma quỷ, phảng phất chút kinh dị với bạo lực.
Nhưng Sasuke là con trai mà. Nó sẽ thích đọc những chuyện dân gian có kết hợp hành động. Và đúng là vậy.
Quyển sách khiến thằng nhỏ muốn học đọc từ năm lên ba. Lúc đấy, nó thích tự đọc sách trước khi đi ngủ hơn là để người khác đọc cho.
Fugaku đặt lại quyển sách xuống bàn.
Sasuke coi đó là quyển được yêu thích nhất trong bộ sưu tập be bé của thằng nhỏ, nó đã học được cách dành dụm tiền để tự mua sách. Nó hiếm khi lôi quyển sách ra ngoài kệ vì sợ làm mất.
Thế thì sao quyển sách lại tới bệnh viện được?
Hoặc là Mikoto đã thuyết phục Sasuke cho Sakura mượn, hoặc là cô đã lẻn vào phòng mượn sách mà con trai không hề hay biết – cả hai cách đều khó mà tin được.
Tiếp theo là có khả năng Sasuke tình nguyện cho Sakura mượn.
Fugaku rên rỉ. Nếu anh là Mikoto và tin chuyện Sasuke thích Sakura, thì chắc anh sẽ tin điều đó.
“Chào anh,” Mikoto thì thào, vừa ngáp vừa hé nhìn qua đôi mắt ngái ngủ.
Fugaku mỉm cười. “Chào buổi sáng,” anh thì thầm, cúi xuống hôn vào má cô.
Mikoto khúc khích cười rồi hôn lại. Cô dụi mắt, ngước lên nhìn chồng. “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ sáng rồi đó,” Fugaku trả lời.
Mikoto lại ngáp. “Anh đứng săm soi nước dãi của em được bao lâu rồi?” cô hỏi, cười khẩy.
“Anh đã ở đây từ 5: 30 rồi cơ,” Fugaku trả lời. “Và may là em không chảy nước dãi, Mikoto.”
Mikoto giật thót. “Anh đến được nửa tiếng rồi mà không đánh thức em dậy sao?”
Fugaku dựa lưng vào ghế. “Tại trông em ngủ ngon lành quá,” anh nói.
Mikoto thở dài, liếc nhìn đứa nhỏ ngủ trên ngực mình. Cô cười buồn, nhẹ nhàng chải những lọn tóc hồng khỏi mặt con bé.
“Nó thế nào?” Fugaku hỏi, anh để ý thấy ánh mắt âu yếm của Mikoto.
“Con bé vẫn đau buồn lắm,” Mikoto trả lời. “Nhưng nó cố gắng để mạnh mẽ.” Cô ngước lên nhìn ông chồng. “Anh đã biết được gì về vụ án chưa?”
Fugaku lắc đầu. “Không có gì chắc chắn cả.” anh nói.
Mikoto gật rồi thở dài. “Con bé ngoan ghê lắm,” cô nói. “Em vẫn không hiểu sao chuyện này lại xảy ra với nó.”
Fugaku gật đầu. “Chẳng ai biết được,” anh đáp. “Nhưng chuyện đã rồi. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là tìm ra kẻ đằng sau chuyện này.”
Mikoto gật. “Sasuke và Itachi sao rồi?” cô ngước lên hỏi.
“Itachi đang trông nhà,” Fugaku trả lời. “Lúc anh về thì nó đã làm cơm sáng rồi đấy. Sasuke cũng đã thức. Nó bảo yêu em lắm. À, nó còn bảo mong là đã giúp được em…? Anh không hiểu ý nó là gì.”
Mikoto khúc khích. “À phải,” cô nói. “Thằng bé giúp em nhiều lắm.”
Fugaku nhăn mày. “Nó còn nói gì đó về trang cuối,” anh nói. Rồi liếc sang quyển sách.
“À ừ,” Mikoto cười khẩy, nói. “Cảm ơn anh đã chuyển lời cho em.”
Fugaku nhăn mặt với vợ. “Em lại cho anh đứng ngoài nữa rồi.”
“Em chỉ không muốn anh trêu con trai thôi,” Mikoto nói.
“Trêu Sasuke á?” Fugaku nhướn mày. “Anh mà trêu Sasuke á? Ai là người cứ bảo nó đang tương tư hả?”
Mikoto đảo mắt. “Đừng nói như kiểu anh không biết trêu các con thế chứ,” cô nói. “Em vẫn chưa quên vụ anh ngày nào trong suốt 6 tháng trời cũng nhắc Itachi nên giới thiệu Kio cho chúng ta trước khi hai đứa nó cùng ăn bữa tối đâu đấy.”
Fugaku nhún vai. “Anh chỉ đang làm một ông bố mà thôi.”
“Anh ác ôn thì có,” Mikoto chỉnh lại. “Em thì không nói thẳng với Sasuke là không nên quá quan tâm đến Sakura đâu. Em cứ kệ nó thôi.”
Fugaku lắc đầu. “Sasuke lại là chuyện khác,” anh lại nhìn quyển sách. “Nó vẫn còn quá nhỏ.” Anh với tay cầm lấy nó, giở tìm trang cuối.
Mikoto vội vàng gạt tay anh đi. “Anh trêu Itachi hồi nó mới lên 10.”
Fugaku nhìn Mikoto. “Khác biệt tận 4 năm đấy,” anh nói.
“Ba thôi,” Mikoto chỉnh lại. “Và đừng sờ vào quyển sách đó.”
Fugaku nhướn mày. “Anh đã mua nó mà.”
“Anh tặng cho Sasuke rồi.”
“Phải,” Fugaku nói. “Và anh là bố nó.”
“Nhưng anh đâu phải bố Sakura.”
Fugaku nhăn mặt. “Hn.” Anh lại thua nữa rồi.
“Con trai anh đã tặng quyển sách cho Sakura,” Mikoto nói. “Vậy nên trừ khi anh có quan hệ họ hàng ruột thịt với con bé, em khuyên anh nên tránh xa quyển sách ra.”
Mắt Fugaku mở lớn. “Cái gì chứ!”
Sakura giật mình vì Fugaku lớn tiếng.
“SUỴT!” Mikoto rít lên, vừa lừ mắt với ông chồng vừa cố dỗ cho Sakura ngủ tiếp. Cô lấy tay chải tóc cho nó, để nó rúc vào gần hơn.
Fugaku hắng giọng. “Cái gì chứ!” anh thì thào. “Sao Sasuke lại cho con bé quyển sách ấy?!”
Mikoto đảo mắt. “Thằng bé cho rồi,” cô nói. “Chấp nhận đi.”
Fugaku lắc đầu. “Thằng bé còn chẳng để Naruto được nhìn thấy quyển sách,” anh nói. “Vậy mà nó lại cho luôn con bé ư?”
Mikoto cười khẩy. “Anh cứ như một ông bố không muốn rời xa con gái ý,” cô nói.
Fugaku khịt mũi. “Đến cuối ngày là nó sẽ hối hận ngay ấy mà,” anh lầm bầm.
“Ờ,” Mikoto nói. “Cứ tự nhiên.”
Fugaku thở dài. “Em có định về hôn tạm biệt tụi nhỏ trước khi chúng nó đi học không đấy?” anh hỏi.
“Có chứ,” Mikoto trả lời. “Em đi ngay đây,” cô thì thầm, chầm chậm tách khỏi Sakura. Thế là con bé dụi mắt tỉnh dậy.
“Chào cháu yêu,” Mikoto cười và thì thầm với nó. Cô hôn lên trán Sakura. “Bác phải về với Sasuke và Itachi trước cái đã. Bác sẽ quay lại sau nhé?”
Sakura mơ màng gật đầu với Mikoto.
Mikoto mỉm cười, ôm nó lần cuối rồi mới chui ra khỏi chăn.
Sakura co tròn người lại, hơi ấm đang ôm nó biến mất khiến nó thấy lạnh.
Mikoto chỉnh gối để Sakura ôm lấy nó đi ngủ. Rồi cô cầm quyển sách trên chiếc bàn cạnh đầu giường và đặt vào tay Sakura.
Fugaku đứng dậy, kéo chăn lên che hết vai cho Sakura. Anh xoa đầu nó và rời đi.
Mikoto mỉm cười. “Em thấy rồi nha,” cô thì thầm.
Fugaku nhướn mày với vợ.
Mikoto cười hi hi, chọt má Fugaku. “Anh có muốn nó làm con gái mình không?” cô thì thầm.
Fugaku thở dài, day sống mũi.
Anh biết ngay Mikoto sẽ xin nhận nuôi Sakura mà. “Ra ngoài trước đã,” anh nói, kéo Mikoto ra khỏi phòng.
“Gì vậy?” Mikoto vừa đi vừa hỏi, mặc kệ đám cảnh vệ giơ tay chào chồng mình.
“Em có hỏi về thông tin mới trong vụ án, phải không?” Fugaku thì thầm.
“Vâng,” Mikoto thì thầm đáp lại, cô biết họ không được nói về chuyện này ở nơi công cộng.
“Có đây,” Fugaku thì thầm, kéo Mikoto lại gần.
Mikoto ngẩng đầu nhìn chồng.
“Chúng ta không thể nhận nuôi Sakura,” Fugaku tiếp lời. “Không ai được phép làm vậy.”
“Cái gì?!” Mikoto hốt hoảng.
———————————————————————————————-
Shikamaru nhăn nhó với Ino giữa lúc hai đứa đứng đối diện giữa phố chờ Chouji.
Giờ là sáng sớm. Các lớp học được tiếp tục trở lại sau khi các nhà chức trách xác nhận mọi thứ đã nằm dưới tầm kiểm soát. Không nhiều người tin vào điều đó, nhưng họ tin tưởng Hokage và các nhà chức trách, và họ cũng biết người ta không thể che giấu chuyện được lâu, nhất là khi nền kinh tế bị nguy hại. Thế là các hoạt động trong trường lẫn làm việc lại tiếp tục.
Còn ở trên phố, chỉ ngay bên ngoài nhà Chouji thôi, Ino và Shikamaru lại thi nhau lườm tiếp. Thế nhưng lần này, Shikamaru có vẻ quyết tâm thắng. Thường thì nó chỉ cho qua khi Ino thách thức, lẩm bẩm rằng gây nhau với con nhỏ chỉ tổ thềm phiền.
Nhưng bây giờ, Shikamaru nhìn chăm chăm vào đôi mắt xanh của Ino, cho nó thấy rằng lí do của cuộc thi lườm nhau này là thứ thằng bé không thể cho qua được.
“Không,” cuối cùng Shikamaru lên tiếng, kết thúc cuộc tranh cãi thầm lặng.
Ino nhăn nhó. “Sao lại không?”
“Cậu bị điên rồi.”
Ino khoanh tay trước ngực, thản nhiên lườm Shikamaru. “Tớ không điên!”
“Chứng minh đi,” Shikamaru nói. “Đừng nói chuyện điên khùng nữa.”
“Sao chuyện đấy lại điên khùng được?! Tớ chỉ nhờ cậu giúp thôi mà!”
“Đấy không phải là nhờ tớ giúp,” Shikamaru rít. “Đấy là nhờ tớ khiến cả hai vướng phải rắc rối lớn!”
Ino cau mặt. “Sao lại thế được?”
“Chào các cậu!” Chouji hớn hở, phóng ra khỏi cửa với một gói bimbim trong tay. “Đã lâu không-”
“Cậu bảo ‘sao lại thế được?’ là nghĩa làm sao! Cậu không nghĩ bố cậu sẽ thấy thế nào nếu ông ấy nghe được chuyện này à?!” Shikamaru rít lớn, vẫn tiếp tục lườm Ino.
“Có phải tớ để bố nghe được đâu mà,” Ino rít lại, hai má đỏ ửng.
“Cứ làm như cậu ngăn được bố cậu nghe thấy vậy!” Shikamaru phản pháo.
“N-Này các cậu?” Chouji hỏi, nó không hiểu sao hai bạn lại cãi nhau. Đúng là chúng nó hay hoạnh họe với nhau thật, nhưng hình như lần này cãi nhau nghiêm trọng hơn bình thường.
“Đây đâu phải chuyện giở trò trêu chọc Ani,” Shikamaru rít lên.
“Ami,” Ino chỉnh lại. “Tớ biết chứ! Lí do lần này sâu sắc hơn, chính đáng hơn chứ!”
“Chính đáng á?!” Shikamaru nói. Nó lắc đầu rồi quay mặt đi, lầm bầm gì đó hình như là bố mẹ nó sẽ giết nó nếu họ phát hiện ra điều gì.
“Này!” Chouji kêu. “Liệu cặp tình nhân có thể kể tại sao hai người lại cãi nhau được không?”
Ino và Shikamaru quay sang nhìn Chouji, nhướn mày.
“Thứ nhất,” Ino nói. “Cậu muộn hai phút.”
“Gì c-?”
“Thứ hai,” Ino chen ngang trước khi Chouji kịp hỏi xong câu. “Bọn tớ không phải tình nhân. Tại Shikamaru cứ làm khó tớ!”
“Tớ chỉ muốn làm đứa con ngoan một lần thôi,” Shikamaru đập lại.
Chouji nhăn mày. “Hai cậu thôi nói bằng mật mã đi được không? Tớ vừa đói vừa choáng hết cả đầu rồi đây này.”
Ino đảo mắt. “Cứ đi đến trường cái đã, không là muộn học đấy.”
Shikamaru và Chouji gật đầu và đi cùng Ino dọc theo con phố.
————————————————————————————————
“Con chào bố! Con chào mẹ!” Naruto vui vẻ la lớn khi chạy xuống phố, nó hơn hở ra mặt vì được gặp bạn ở trường.
“Về thẳng nhà sau tan học nghe chưa!” Kushina chạy theo hét lại để chắc chắn nó nghe thấy.
Minato cười hì hì, anh bước ra khỏi nhà để đi theo vợ.
Đây là lịch trình một ngày đi học bình thường của Kushina và Naruto, hét chào tạm biệt và nhắc nhở với nhau mà không hề để ý chuyện hàng xóm nghe thấy từng từ họ nói.
Kushina nhìn sang Minato đang đứng bên cạnh.
“Anh lẽ ra phải ngủ chứ?” cô hỏi. “Anh đã thức cả đêm ở văn phòng rồi cơ mà.”
Minato cười gượng. “Thôi, đằng nào anh cũng chẳng ngủ được.” Sự thực thì, anh không ngủ nổi vì tiếng Naruto và Kushina nói chuyện với nhau, nhất là khi Naruto thừa hưởng cái tính to mồm từ mẹ.
Kushina thở dài, lừ mắt với Minato. “Anh phải nghỉ ngơi chứ! Em không định để mất chồng sớm đâu nhé!”
Minato cười cười. “Không sao mà,” anh nói. “Anh đã uống mấy viên vitamin rồi.”
“Vitamin sao đủ được,” Kushina nói, kéo chồng vào trong nhà. “Đi nghỉ đi.”
Minato thở dài nhưng vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt. “Vâng, thưa phu nhân.”
Hai người đi vào trong nhà, Kushina đóng cửa rồi mới dẫn Minato vào phòng ngủ.
Minato ngồi xuống, ngáp dài, anh lấy tay bóp gáy.
Kushina ngồi xuống sau lưng anh, cười khẩy. “Nằm xuống đi,” cô nói. “Để em xoa lưng cho.”
Minato khúc khích cười. “Ah! Đúng lúc anh đang định nhờ,” nói xong anh cởi áo, nằm áp ngực xuống giường.
Kushina bắt đầu ấn vào vài điểm huyệt trên cổ khiến anh rên lên vì sảng khoái. Cô rúc rích cười. “Tối qua chắc mệt lắm nhỉ?”
Minato thở dài. “Em không biết được đâu,” anh lầm bầm.
“Vẫn là về vụ án à?”
Minato gật đầu, nhắm mắt lại.
“Vậy đó không phải là một tên điên,” Kushina nói.
“Là để che đậy thôi,” Minato thì thầm.
Kushina sầm mặt nhìn vào lưng Minato. “Em không định đặt câu hỏi cho nhà chức trách là anh đâu,” cô cất lời. “Nhưng anh có chắc là nên để bọn nhỏ quay lại trường học không?”
“Ừ,” Minato trả lời. “Fugaku đã cử người đến khu vực rồi. Và bọn anh đã xác nhận kẻ đứng đằng sau vụ thảm sát chưa thể ra tay tiếp được đâu.”
Kushina nhăn mày. “Ý anh là sao?”
Minato hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Anh mở mắt. “Những nhà giám định hiện trường tìm thấy máu trong khu tập thể không thuộc về bất cứ ai sống trong tòa nhà,” anh nói.
Kushina gật đầu. “Hắn bị thương.”
“Bị thương nhiều chỗ,” Minato nói. “Lượng máu và những vết máu bắn ra ở hiện trường cho thấy hắn bị thương khá nặng. Hiện tại, các lực lượng đang tập trung tìm kiếm những nơi hắn có thể đang trốn.”
“Ra thế,” Kushina nói. “Anh cho tiếp tục tất cả các hoạt động ở Konoha để làm hắn tưởng anh không nhận ra hắn có thể bị thương và vẫn đang trốn trong làng.”
Minato càu nhàu và nhắm mắt lại. “Mong là sẽ sớm có tin tốt,” anh nói, ngáp dài.
Kushina mỉm cười, kéo chăn lên che vai cho Minato. Rồi cô hôn má anh trước khi đứng dậy.
Đang đi ra cửa thì cô bỗng nhớ đến chuyện Naruto xin xỏ. “Minato này,” cô lên tiếng, quay lại nhìn chồng.
Minato có vẻ như đang lơ lửng trong vùng đất mộng mơ, nhưng anh vẫn ậm ừ đáp lại.
Kushina quay về bên Minato. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng chải tóc cho anh. “Anh thấy sao nếu chúng ta có thêm một thành viên nữa trong gia đình?”
Minato vội vàng ngồi dậy nhìn vợ. “Em có thai à?!”
Kushina ngớ người nhìn Minato một lúc rồi mới lăn ra cười. “Còn lâu!” cô nói, chọc chọc bộ ngực trần của anh. “Ý em là nhận nuôi một đứa.”
“Ồ,” Minato gật đầu. Anh lại nằm xuống, lấy đùi Kushina ra làm gối. “Em muốn nhận nuôi một đứa.”
“Phải,” Kushina nói, cào cào mái tóc vàng của Minato.
“Được thôi,” Minato bảo. “Có thêm một Namikaze nữa trong nhà cũng được. Em có muốn nói chuyện với Naruto không?”
“Không,” Kushina ngại ngùng. “Thực ra chính nó là người gợi ý nhận nuôi.”
Minato mở mắt. “Không,” anh lầm bầm. “Đừng nói là-”
Kushina hít một hơi thật sâu. “Chúng ta nhận nuôi Haruno Sakura có được không?”
———————————————————————————————–
“TEME!” Naruto gọi, chạy tới đuổi kịp Sasuke đeo chiếc cặp xám đen vừa bước ra khỏi cánh cổng gỗ to tướng của khu nhà Uchiha.
Itachi thì đã đứng ngoài phố trong bộ đồng phục xanh đậm phẳng phiu. Cậu mang theo chiếc cặp da đen cho học sinh trung học. Và để hoàn thiện bộ dạng học sinh là mái tóc đen dài được buộc cao gọn gàng.
Naruto nhìn Itachi mà thở dài. Trông ông anh mặc đồng phục trung học thật là ngầu. Nó tự hỏi không biết có trông ngầu như thế khi vào trường cấp hai ở Konoha hay không.
“Itachi-niisan!” Naruto chào, dừng lại ngay trước mặt Itachi.
Itachi mỉm cười. “Chào buổi sáng, Naruto,” cậu nói, vỗ lên mái tóc vàng của Naruto.
“Nè,” Naruto thì thầm. “Anh dạy em cách để trông thật ngầu khi nào lên trung học được không?”
Itachi nhìn Naruto khó hiểu, rồi bật cười. “Được,” cậu quỳ xuống ngang tầm với Naruto. “Anh sẽ dạy nhóc và Sasu-chan trông thật ngầu khi vào trung học.”
Naruto cười hớn hở.
“Còn khuya Dobe mới trông khá hơn bây giờ,” Sasuke lầm bầm, bước về phía họ sau khi đã đóng cổng.
Naruto nhăn mặt với Sasuke. “Cứ làm như cậu sẽ trông khá hơn bây giờ vậy,” nó vặc lại.
Itachi cười hì. “Rồi hai đứa sẽ trông đẹp trai hơn bây giờ nhiều,” cậu nói. “Anh đảm bảo luôn. Ta đến trường thôi chứ?”
Naruto và Sasuke mỉm cười với Itachi. “Vâ-”
“Chưa được!” một giọng nói quen thuộc cắt lời Naruto và Sasuke.
Itachi, Naruto và Sasuke quay sang người vừa nói, và thấy Fugaku và Mikoto đang mỉm cười đứng đó.
“Okaa-san!” Sasuke hớn hở chào, nhảy tới Mikoto với cánh tay rộng mở.
Mikoto cười, ôm Sasuke thật chặt và hôn lên má nó.
“Cậu ấy thế nào rồi?” Sasuke thì thầm vào tai Mikoto.
Fugaku nhướn mày với Sasuke.
“Con bé đã đỡ hơn một chút,” Mikoto mỉm cười thì thầm đáp lại.
“Chào buổi sáng, Okaa-san,” Itachi lên tiếng chào, cậu bước lại gần.
Mikoto buông Sasuke ra để ôm Itachi. Cô hôn lên má rồi mới chịu thả cậu. “Hộp cơm trưa của con đâu?”
Itachi gãi đầu. “Con có còn học tiểu học nữa đâu mà,” cậu lẩm bẩm.
Fugaku cười thầm. “Kio-chan bảo con bé sẽ làm cơm trưa cho con đúng không?”
Itachi ngượng nghịu quay đi, gật đầu.
Mikoto thở dài. “Thôi được rồi,” cô nói. “Con bé nấu ăn ngon mà.”
Itachi mỉm cười với mẹ. “Không ngon bằng mẹ,” cậu bảo. “Nhưng cũng được.”
Mikoto cười lớn. “Nếu muốn giữ chân con bé thì đừng nói thế trước mặt nó nhé,” cô đẩy vai Itachi.
“Là sự thật mà,” Sasuke và Naruto đồng thanh.
Mikoto, Fugaku và Itachi bật cười.
Lần đầu tiên Kio tới khu nhà Uchiha để thăm Itachi bị ốm, cô bé có mang theo một hộp bánh quy tự làm.
Naruto với Sasuke chơi ở sân sau xong thì chạy vào bếp tìm đồ ăn. Chúng tìm được hộp bánh và ăn ngấu nghiến sau khi thắng cuộc chiến tranh trong bùn đất.
Rất mừng là hai đứa mách lại với Mikoto và Fugaku chỗ bánh quy nâu sậm vừa đắng vừa mặn sau khi Kio đã về.
Mikoto bước tới, ôm chặt lấy Naruto.
Nó khúc khích cười. “Chào buổi sáng, Obaa-san,” nó nói. “Bác vừa đi đâu ạ?”
“Ừ,” Mikoto trả lời, hôn lên trán Naruto rồi buông nó ra. “Bác đi thăm một người.”
“Ồ,” Naruto bảo. “Bác đi thăm ai cơ?”
“Bạn bác ấy mà,” Mikoto nháy mắt.
Naruto nhăn mày, nó chả hiểu ý cô là sao.
Fugaku lớn tiếng hắng giọng. “Mấy đứa sẽ bị muộn đó.”
“Otou-san nói phải,” Itachi lên tiếng. “Đi nào,” cậu đi trước hai đứa.
Naruto và Sasuke mỉm cười với Mikoto và Fugaku. “Tạm biệt!” chúng nói rồi chạy vội tới chỗ Itachi.
“Cá là hôm nay tôi sẽ nhanh hơn cậu,” Mikoto và Fugaku nghe thấy Naruto nói thế lúc chúng rẽ ở góc đường.
“Cá là cậu đang mơ rồi,” Sasuke đáp.
“Cậu chỉ không muốn thua thôi,” Naruto bật lại.
“Không được chạy cho tới khi nào đến gần trường đấy,” Itachi nhắc nhở.
“Vâng,” hai thằng đáp lại.
Mikoto khúc khích cười, quan sát ba người biến mất trên phố.
Fugaku nhếch môi.
“Đi vào ăn sáng nào,” Mikoto duỗi tay. “Em đói quá. Không biết Itachi với Sasuke đã chuẩn bị món gì nhỉ.” Rồi cô mở cổng để đi vào bên trong khu nhà Uchiha.
“Miso, Natto, Tamagoyaki và Tsukemono,” Fugaku trả lời, theo sát vợ.
Mikoto cười hi hi. “Chúng nó lớn thật rồi, phải không anh?” cô nói.
“Hn,” Fugaku đứng sau lưng Mikoto mỉm cười, anh nghĩ rằng quyết định kết hôn với Mikoto thật đúng đắn.
——————————————————————————————————
“Thế,” Mikoto cất tiếng sau khi Fugaku đã đóng cửa nhà. “Giải thích cho em điều anh muốn nói được không?”
Fugaku nhướn mày, anh không hiểu ý vợ là gì.
Mikoto bước đến gần chồng mình. “Chuyện về ‘con gái em’ ấy…?”
Fugaku thở dài. Vợ anh cứ khăng khăng với ý tưởng nhận nuôi Sakura. “Vào phòng đã,” anh nói và dẫn cô về phía phòng ngủ của họ.
Mikoto chiếm một chỗ trên giường, quan sát Fugaku ngồi bên cạnh, cô đợi anh cất lời.
Fugaku lại nhìn sang Mikoto, rồi hỏi cô có nghiêm túc về chuyện nhận nuôi Sakura hay không.
Cô cứ chăm chú nhìn anh.
Fugaku thở dài, quay mặt đi. “Bọn anh có lí do để tin rằng vụ thảm sát chỉ dùng để che đậy,” anh khẽ nói.
Mikoto nhướn mày. “Che đậy ư?” cô nói.
“Kẻ giết người chỉ có một mục tiêu trong khu tập thể mà thôi,” anh bảo. “Nhưng hắn không muốn các điều tra viên biết được nên mới giết tất cả mọi người trong đó.”
Mikoto gật đầu. “Em hiểu Sakura có thể lột mặt hắn nếu con bé-”
“Vấn đề không chỉ như thế,” Fugaku nói rồi quay sang nhìn vợ. “Bọn anh cũng có lí do để tin rằng mục tiêu của kẻ giết người là Sakura và gia đình con bé.”
Mikoto đông cứng.
“Bọn anh không thể đặt Sakura vào bất kì dạng nhận nuôi nào được,” Fugaku tiếp lời. “Khi mà làm vậy không chỉ gây nguy hiểm cho mạng sống con bé mà còn với bất kì ai nhận nuôi nó.”